Phó Như Hối đẩy kính lên trán: "Không nhiều lắm. Chỉ là giữa bạn bè, trả một ân tình thôi." Sở Dung hiểu ý, Phó Như Hối nói bán một ân tình cũng giống như "Tôi sẽ đưa ra một điêu kiện mà anh không thể từ chối" trong phim "Bố già", cô thấy, không ai có thể từ chối ân huệ của Phó Như Hi. "Em muốn xem hợp đồng không?" Phó Như Hối đi đến bàn ăn, nhấc một quả nho lên: “Anh đã kiểm tra kỹ rồi, nếu có gì em không thích, anh sẽ bảo họ sửa." Quả là lợi hại, quá lợi hại. Sở Dung đâu dám nói ra bất kỳ điều gì không hài lòng, có lẽ hợp đồng này đã bị Phó Như Hối chỉnh sửa đến mức nát hết rôi mới đưa đến tay cô. Sở Dung tự nhận là chưa sánh kịp với sự khôn khéo của ông chủ Phó, vì vậy cô quyết định không nên bày trò trước mặt anh.

"Em chỉ có một câu hỏi." Sở Dung giơ ngón tay trỏ lên.

Phó Như Hối đang ngậm quả nho, gật đầu cho cô tiếp tục. Lương là bao nhiêu?”

Phó Như Hối đã đoán trước, anh trả lời: "Gấp đôi số tiên em nhận được từ chương trình trước.

Sở Dung trợn mắt: "Quá cao rồi đấy.

"Quá cao sao?" Phó Như Hối suy nghĩ một chút, số tiên anh bỏ ra đủ để trả lương cho cô thêm nhiều năm nữa.Anh đã ép giá rồi đấy, đây là những gì em xứng đáng nhận được..

Sở Dung biết lân này Phó Như Hối đã ra mặt thương lượng giùm, mọi người nhìn vào mặt mũi của anh mà đối xử, sẽ không ai dám xem thường côi Hơn nữa, số tiền tài trợ từ Phó Như Hối chắc chắn là không nhỏ, nếu cả hai bên kẻ muốn cho người muốn nhận, cô cũng không cần phải lo lắng gì nữa. "Haizz." Sở Dung thở dài.

Phó Như Hối đưa cho cô một quả nho: "Sao thế?"

"Tham gia gameshow_ cuối cùng để làm gì?" Sở Dung như đang tìm kiếm chân lý của cuộc đời, ngửa đầu thở dài. Phó Như Hối suy nghĩ một lúc: "Để vui vẻ chứ sao?"

Sở Dung không biết phải nói gì thêm.

"Lịch trình của Brown Tuấn đã được sắp xếp lại, anh ta sẽ đến thành phố vào thứ Sáu." Phó Như Hối nói tiếp: "Em chuẩn bị đi.

"Chuẩn bị gì?" Phó Như Hối liền thông báo hai tin quan trọng khiến Sở Dung chưa kịp trở tay. Cô chưa từng chạm vào cây đàn dương cầm quý giá kể từ khi nó được đưa vê nhà. Cô cũng muốn thử, mỗi lần đi qua phòng khách nhìn thấy cây đàn, lòng cô lại ngứa ngáy nhưng sợ mình đánh sai sẽ xấu hổ nên cô luôn kiềm chế cảm xúc đó.

Phó Như Hối cười khi bị hỏi như vậy, không biết nên để cô chuẩn bị gì: "Chuẩn bị tinh thần tốt, anh hy vọng món quà anh chuẩn bị cho em sẽ làm em vui.

Món quà anh nói không chỉ là cây đàn mà còn giúp Sở Dung lấy lại niềm tin vào âm nhạc. Nhưng Sở Dung lại nghĩ món quà của anh là bắt cô học đàn từ con số không, như việc bố mẹ bắt con cái học thêm. Cô nhìn Phó Như Hối một lúc, đột nhiên nói: "Brown Tuấn là người nước ngoài, em không biết tiếng nước ngoài thì phải làm sao?"

Phó Như Hối sững sờ, sau đó bật cười: Người nước ngoài?” "Không phải à?" Sở Dung thắc mắc: 'Chẳng phải là tên người Trung Quốc đâu nhỉ?" "Em chưa tìm hiểu thông tin về anh ta à?" Phó Như Hối ngừng cười, có chút thất vọng: "Anh tưởng ít nhất em cũng đã xem qua hồ sơ của anh ta rồi."

Sở Dung bảo vệ mình: "Em không thích dùng điện thoại lắm, không hay xem nên cũng không nghĩ tới chuyện tìm hiểu."

Không hay dùng điện thoại? Lông mày của Phó Như Hối giương cao, cái người nào mà mỗi tối trước khi đi ngủ đều đắm mình trong video trên điện thoại là ai vậy? Phó Như Hối không trực tiếp vạch trân Sở Dung nhưng ánh mắt phán xét của anh cũng đã đủ để Sở Dung hiểu anh đang suy nghĩ cái gì.

Sở Dung mặt không đỏ, tim không đập nhanh, bình tính nói: "Không tìm hiểu về anh ta là vi phạm pháp luật ư?”

Dù cho vô lý, Phó Như Hối cũng phải chấp nhận lời nói của Sở Dung: "Không vi phạm pháp luật. Nhưng anh nghĩ nếu em tìm hiểu trước sẽ bớt lo lắng hơn, như chuyện Brown Tuấn là người Trung Quốc, nói tiếng Trung nên em không cân lo lắng về việc giao tiếp."

0.99563 sec| 2391.625 kb